Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Quá nhiều lí do để sống. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.
Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. 21 tuổi thì còn phải đến trường.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Dù chỉ là một nhân vật. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Đã đi một số cây số.
Nhưng đến lần thứ ba thứ tư điệp viên báo về thì chắc bác gái cũng thấy mình tự nhiên cho thằng nhỏ một cơ hội phạm pháp. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Không hút là không hút.