Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Con mèo lại sán vào tôi. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Cậu ấy là người tốt. Như một con rết hoặc như một con rắn. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.
Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Để thoát khỏi nỗi chán chường. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Cái thùng rác lở loét hơn.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.
Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Cậu em thế là tạm biệt rồi.