Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn. Tiếp theo thì còn tùy. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Và biết rằng mình biết ít thế nào.
Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.
Có người cúi mặt bấm di động. Phải cạo râu đi nghe chưa. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Nước mắt tôi lại rơi. Thích làm cả cái mình không thích. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.