Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Trong ký ức của tôi, Bob luôn là một con người lịch lãm, tài ba và có óc khôi hài. Để tránh việc này, ta chỉ nên nói về những điều mà ta biết rõ.
Buổi sáng hôm sau, sếp Colonel Frank Katzentine gọi tôi lên văn phòng ông ấy và cho tôi một trận bão lửa. Không nên chia buồn bằng câu nói: Tôi biết anh rất buồn, rất đau khổ… Vì câu nói này là thừa. Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn.
Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Rồi tiếp sau đó là một loạt những âm thanh hỗn loạn. Hãy vào một căn phòng trống, hoặc tận dụng trong phòng làm việc khi sếp và các đồng nghiệp đã ra về, hoặc sử dụng thời gian đợi ai đó, và tha hồ nói.
Có thể bạn hơi liều khi khen một nữ đồng nghiệp trong cơ quan rằng: Cô trông thật tuyệt vời khi mặc chiếc áo này! hay Chiếc váy này làm cho cô thật lộng lẫy!. Bạn thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co, không giả tạo. Dịp nọ, hai anh chàng đều được Jeanette MacDonald mời dự một bữa tiệc vào tối Chủ Nhật.
Chương trình Don McNeills Breakfast Club bắt sóng từ Chicago sẽ nghỉ giải lao trong 5 phút. Những người mà tôi luôn thích được trò chuyện. Tôi đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào, đơn giản là nhờ tôi biết chân thật.
Ví dụ theo ý kiến chủ quan của tôi, các bạn nên nói cụ thể văn phòng, nhà cửa, đường ống điện-nước, xa lộ cao tốc… hơn là chỉ thích luôn dùng từ cơ sở hạ tầng, vĩ mô, vi mô. Tóm lại mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng. Khi những từ này rón rén lẻn vào cuộc trò chuyện thì nó có thể gây tác hại.
Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng. Rồi chúng ta đưa anh về nhà giữa một cơn mưa tầm tã… Thế cũng đủ chứng tỏ bài diễn văn của Cuomo có hiệu quả như thế nào.
Em ơi có nhớ? Hãy nhớ lời thề hẹn của em. Remember? (Em có nhớ cái đêm hôm ấy? Đêm mà em nói Em yêu anh. Một hôm, qua điện thoại tôi nói với ngài thị trưởng rằng tôi rất thích nói chuyện với Andrew qua vài lần tiếp xúc với anh ở Washington.
Cả khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley. Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó. Anh bạn you know liệu có giao tiếp hiệu quả không nếu cứ để thói quen bạn biết không lấn áp? Một thói quen nhỏ nhưng đem lại một tác hại có thể không nhỏ chút nào.
• Họ rất tò mò, luôn hỏi tại sao, luôn muốn biết nhiều hơn những gì bạn kể. Sau khi phỏng vấn Bill, tôi đã trò chuyện cùng Joe nửa giờ đồng hồ. Trong bất cứ cuộc trò chuyện nào cũng cần phải biết kiềm nén chính mình.