Vlxx To

Qua bạn thân chơi thanh niên chịu không nổi trước sự dâm của bà mẹ

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cái bướu ở lưng lồi lên. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.

    Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.

    Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng.

    Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.

    Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.

    Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Lại nói chuyện đi đá bóng.

    18 tuổi là được tự do. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).

    Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.

    Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.

    Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap