Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Dừng lại vẫn là chơi. Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.