Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Màu xanh của bể bơi. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Dù biết là tạm thời thôi. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Về danh tiếng và giá trị. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.