Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay.
Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt.
Không, tôi không cần biết. Tự dưng mẹ lại ra giá. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Nhắc anh đi ngủ đúng giờ.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Tôi rất hay chảy nước mắt. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.