Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Không trình bầy nữa. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.
Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Và lại thấy quyển sách bị xé. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi.
Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.