Một ngày kia, một thiếu phụ gởi ông bức thư trong đó tặng ông những danh từ "dối trá, phản bội, khốn nạn". Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết. Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng.
Họ tin nếu tàu bị trúng thuỷ lôi sẽ nổ và tung họ lên tới mây xanh. Nó cũng có nghĩ rằng bạn đã làm cho người ghen tị. Như tôi đã nói, tôi luôn để trên bàn cuốn "Quẳng gánh lo đi để được khoẻ mạnh" của bác sĩ Edward Podalsky.
Tôi đã học được phương pháp giữ cho khỏi ưu tư. Thế rồi ông Edward S. Để cho cơ thể duỗi ra.
Không những vậy, bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm. Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó. Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy.
Các đệ tử không thể tắm hai lần trên một khúc sông". Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ ai". Nhất là ông lại có thì giờ suy tưởng.
Bà Elizabeth Connley ở Portland đã học được một điều mà chúng ta trước sau gì cũng phải học là: số phận đã không tránh được thì hãy nhận và hợp tác với nó đi: "Như vậy đó và không thể nào khác được". Chính những thượng cấp của ông sống sung sướng ở Washington lại phát điên, vì Peary đã nỗi danh vang lừng trong nước. Bà coi chi nhánh Phụ nữ ở viện Bảo hiểm nhân mạng tại Nữu Ước.
"Sau cùng tôi tìm đến một bác sĩ quen biết cũ. Ông ta thử cả hai, nhưng đều vô hiệu. Có bao giờ tôi dám ngờ rằng tâm hồn tôi có được bình tĩnh, tự tin như nay đâu".
Có người trả lời: "Tôi không sao theo lời ông được, vì tôi nhiều nỗi lo quá rồi". Chúng tôi có ba đứa con. Óc của loài mau quên một cách kỳ lạ.
Đó là một sức mạnh có thiệt như sức hút của trái đất. Tôi đòi thịt bò chiên đàng hoàng, ông ạ. Tôi sợ hoảng khi nghe một đứa bạn lớn, tên Sam White, doạ sẽ cắt lấy tai.
Nhưng tôi có thể cho bạn biết một mánh lới rất kỳ diệu mà nhiều người đầu cơ thường dùng có kết quả. Xin chân thành cám ơn bác Vvn và xin gởi phiên bản mới đến các bạn khoái. Tại sao vậy? Thì đây: Một lần tôi hỏi giáo sư William Lyon Phelps ở Đại Học đường Yale về điều ấy.