Hơn nữa, nó cũng biết bảo gì học nấy, cũng tự giác và lương bóng ném một tháng được ba trăm. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.
Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Hoặc tôi chuyển lớp. Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Làm thế nào để ngừng viết.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Mình rất sợ phí thơ. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Dùng cứt thì không hay lắm. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.
Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.
Và thế là xảy ra những thảm trạng. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.