Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Không trình bầy nữa.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Tôi kém nhất khoản này. Mà lại nghĩ về con người.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.
Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.
Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Anh đang hạnh phúc.