Tôi để họ tin rằng họ đã toàn quyền tiến cử. và biết đâu chẳng như đứa nhỏ, đòi cho được hai đĩa cháo? Rút cuộc, cái com-măng ghế chín vạn mỹ kim đó ai được lãnh, chắc bạn đã hiểu.
Nhiều năm kinh nghiệm trong nghề đã giúp tôi hiểu lòng người và mới trông thấy ông, tôi đã biết ngay ông là một người trọng lời hứa và danh dự. Ông giảng giải với họ một cách thân mật, khéo léo đến nỗi thợ đình công trở lại làm việc mà không hề nhắc tới sự xin tăng lương nữa, mặc dầu trước kia họ chiến đấu dữ tợn như thế. Không có một cuộc thách đố như vậy.
Thiệt hiếm thấy được một người trong giới của bà, có học thức như bà lại chịu khó viết thư chỉ bảo cho những diễn giả trước máy truyền thanh; tôi mong rằng bà sẽ có lòng tốt để ý tới những bài diễn thuyết sau này của tôi nữa. Không những lời thách đố đã thay đổi cả đời ông mà còn có ảnh hưởng lớn tới tương lai của quốc gia nữa. Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu.
Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". ở ven rừng, có tấm bảng dọa phạt vạ hoặc bỏ tù những kẻ nào vô ý làm cháy rừng, nhưng bảng đặt ở một nơi ít người đi tới, khách du lịch khó thấy được. Nếu là một quy tắc cực kỳ quan trọng thì gạch dưới nó, hoặc đánh bốn chữ X "xxxx" ở ngoài lề.
(Câu này tuyệt: "Tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó". Cậu nhịn ăn bữa trưa và để dành tiền giấy xe điện cho tới khi mua được một cuốn tự điển tả công nghiệp các danh nhân nước Mỹ. Xin các bạn nhớ câu này của Lincoln: "Ruồi ưa mật".
Mãi tới gần đây, chúng tôi vẫn báo tin buồn đó cho những người bị hy sinh bằng cách này: Chính tôi cũng đã học chút ít về thuế má, quốc khố. Nhưng về sau, anh thú với tôi: "Than ôi! Biết bao lần ở nhà một khách hàng ra, tôi khoan khoái tự nhủ: "Ta đã làm cho thằng cha đó phải ngậm câm".
Nhưng ông phải cương quyết; luôn luôn dụng tâm mãnh tiến và đem đại thắng về cho chúng tôi". Ông Lawes chỉ muốn một nơi nào chắc chắn. Cuống họng tôi như cái bàn nạo dừa.
Một người trung bình được vui vẻ trong gia đình còn sướng gấp trăm một vị thiên tài phải sống cảnh cô độc. Chương bốn - Bạn muốn thành một người nói chuyện có duyên không? Dễ lắm Tôi không có gì để chữa lỗi hết.
Ai kia chứ đại tá House thì không khi nào ngu dại vậy. Ông Adamson nhiệt liệt khen ông đã biết dùng tiền. Lần sau, muốn xin bọn cắm trại có ý tứ một chút cho khỏi cháy rừng, hoặc muốn bán một món hàng hoặc mời một ông bạn dự vào một việc thiện, xin bạn hãy trầm tư một lúc và tự hỏi: "Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?".
Hồi nhỏ tôi cũng như các em, cũng thích đốt lửa trong rừng lắm. Chẳng những máy không hư hỏng chút chi hết mà lại còn tốt lắm. "Xin nâng niu, săn sóc bạn trăm năm của bạn".