Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Cô gái bảo: Không.
Tôi để vài ngày trôi đi. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.
Bác vòng sang phía trái tôi. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Cô gái bảo: Không. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.