Óc của loài mau quên một cách kỳ lạ. Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt". Chính vì vậy mà tôi bắt đầu mất ngủ".
Các y sĩ đều dùng thuốc tê mà không lần nào ông phản kháng rên la. Thực tiển vì nó làm thỏa mãn ba nhu cầu can đảm [29] của bạn, dù bạn tin có Trời hay không cũng vậy. Biết mình đau, phải nghỉ ngơi, mà việc hãng không bỏ được nên mới lại xin bác sĩ chữa.
Lúc đó anh Haney chưa biết thuật của Carrier để diệt nỗi lo. Một đứa mắc cỡ không dám cho người nhà hay rằng tôi gà bài cho, nên xin phép má nó đi săn, nhưng lại nhà tôi, buộc chó vào lẫm, rồi nhờ tôi giảng giùm bài học. Khi mặt trời chớm mọc thì tôi gần như đau, vì mệt cũng có, vì lo cũng có.
Đêm ấy tôi đi trên đường ở Miami tới một nhà thờ đương làm lễ. Nghĩ tới khi về nhà, thân hình tiền tuỵ mà sợ, khóc lóc như con nít. Nhiều người mệt tới nỗi lăn ra ngủ, không kịp ăn.
Có người mắt long lanh vết lệ. Đó là ý riêng của tôi chăng?. Thử đoán coi hai mươi lăm năm nữa, anh Howard sẽ ra sao? Lúc đó, những người hiện nay chế tạo thực phẩm sẽ về hưu hoặc chết, nhường chỗ cho những thanh niên đầy nhiệt thuyết và sáng kiến.
Bây giờ tôi dám nói không ngoa rằng đời tôi thật là nhàn hạ". Chúng tôi đề phòng rất cẩn thận không cho các con cháu lại chỗ đông người, không cho chúng đi học, đi coi hát bóng. Ngủ được còn gì hơn nữa?
Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương. Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên. Những du già Ấn Độ nói rằng thở đều và sâu là một phương pháp tốt nhất để trấn tĩnh tâm thần.
Bài học ấy khó thiệt. Tất nhiên là còn nhiều nguyên nhân nữa, vì có nhiều loại sưng khớp do những lẽ rất khác nhau nhưng, tôi nhắc lại, những nguyên nhân thường gặp nhất là bốn nguyên nhân kẻ trên. Cái máy tôi tạo ra chạy cũng được, nhưng không hoàn mỹ đúng với lời tôi cam kết.
Phải rõ ràng, biên đủ tên họ, ngày tháng và kết quả. Và biết đâu, vì bà thấy trong người thư thái trở lại, những nét nhăn ấy chẳng biến lúc nào không hay? Lần sau bạn và tôi có lo lắng điều chi thì cũng nên theo phương pháp khôn khéo của ông già Al.
Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn. Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy. Tôi biết cách giữ sức của bà Eleanor Rooselt khi bà có một chương trình hằng ngày nặng nhọc, suốt mười hai năm ở toà Bạch ốc.