Cái này họ cũng nhầm. Tôi không có nghị lực. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.
Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Có điều, em chã thích.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Họ nỗ lực vì điều đó. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại.
Đã bảo chả thích viết đâu. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Người yêu càng quí chứ sao.
Chả là hôm qua có chuyện. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.
Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Sau đây là một số dữ kiện. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Tác phẩm Bật dậy nào. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.