Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Lăn về đâu? Mình chẳng biết.
Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.
Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.
Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc.
Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Cảm giác như không thể lành lại được.
Đó gọi là biết chơi. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.