Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).
Về trả vay, cho nhận. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.
Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Cần quái gì sự thật và lí do.
Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Ông anh chuyển sang bể nóng. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Con nó thì sinh ra trong đó.