Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Của một thân xác đặc. Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.
Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Không lại phản tự nhiên quá. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Tôi phá dần sự phá phách trong tôi. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.
Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi. Cậu ấy là người tốt. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.
Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Đều ngập trong nước mắt nhân gian.
Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.