Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Ông hãy trả lời có hay không. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Ba năm… Ba năm thì không tính được.
Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện.
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Mấy người này trông nhát lắm. Nhưng chờ đến bao giờ.