Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Trốn học mà để bị nói. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ.
Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng. Hoặc sẽ bắt mình quên. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Hai là bạn viết cái chuyện này.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Tác phẩm Bật dậy nào.
Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Và thích được dẫn đi hơn. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.