Dịp đó sẽ vui hơn nhiều tôi nói dối. Nó về nhà và say sưa kể về chuyện đó. Bạn cũng gây khó xử cho nhân viên phục vụ.
Không còn nghi ngờ khi bạn đã nghe những người huyên hoang tuyên bố, Tôi ư? Ôi không, tôi không bao giờ xem vô tuyến cả. Cô ấy bảo tôi để lại số điện thoại ở cả phần đầu và cuối tin nhắn. Doris, thật là tuyệt! Tôi reo lên.
Bất kể thư của bạn có nội dung tốt, hãy tiên đoán cảm xúc của người nhận khi đọc dòng tiêu đề. Tôi sẽ trực tiếp hỏi cả hai người. Nhưng khi Gordon xen vào với những khó khăn về giao tiếp trong công ty nhỏ của anh ấy, tôi nhận rất là nhân vật này sẽ không bao giờ có bất kỳ một vai trò gì trong cuộc sống của tôi.
Đừng biến chuyện đó thành một công việc nhanh chóng. Anh ấy thấy tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đệm đó, liền giơ hai tay lên giống như bát một tên tội phạm và nói, Vâng, vâng, tôi sẽ thú tội. Tôi định gợi ý là Darla có khả năng hơn thì chợt nghĩ đến một sự việc rõ ràng.
Thanh thiếu niên muốn được tán thưởng trước đám đông. Căng thẳng không làm xáo trộn sự tập trung của họ. Tuy nhiên, trong thư điện tử, từ Tôi đen ngòm to tướng đó lại hiện rõ trên màn hình của người nhận.
Những người có duyên nói chuyện hiểu rõ cách nói chuyện, giống như âm nhạc, có những nhịp điệu khác nhau. Cô ấy không muốn nghe những lời thú nhận về vụ bê bối của Tiffany. Hãy chấp nhận lời mời của anh ấy đầy vẻ háo hức, như nêu ở trên.
Khi một ai đó nói với bạn là cô ấy đang vội, đừng giữ cô ấy nghe điện thoại lâu hơn một giây. Kể từ ngày hôm nay, hãy chỉ viết những dòng tiêu đề vui vẻ. Bạn đã bao giờ nhìn thấy đứa trẻ không rời mắt khỏi khuôn mặt của bà mẹ khi bà mẹ đang đoc phiếu báo điểm của nó chưa?
Hãy cứ nói điều đó theo cách riêng của bạn. Đó có phải là vì họ là những kẻ học làm sang? Phần lớn trong số họ không phải là người như vậy. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng cười rất to.
Nếu bộ nhớ của bạn hiện đang trống rỗng, ít nhất hãy chuẩn bị để sử dụng Mẹo nhỏ #92 vào năm sau. Ngày tiếp theo, tôi nhận được một cuộc điện thoại giọng nói như hết hơi của Nina, một thành viên mới nhất và trẻ nhất của nhóm chúng tôi. Những người lái xe đơn giản chỉ biểu lộ sự ngây ngô.
Cuối cùng, mọi người hiểu và cười vang. Với ánh mắt sắc lạnh, chúng tính toán cẩn thận xem ai trong số chúng có khả năng sống sót cao hơn. Cả cô ấy và tôi chỉ biết khoảng ba vị khách mời khác, nhưng thật đáng tiếc là ba vị khách khác nhau.