Nó tan chảy, tan chảy. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Đơn giản là để sống.
Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Tôi làm độc giả cho tôi. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
What Ive felt what Ive known never shine through what I know Đường thông hè thoáng. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Cần quái gì sự thật và lí do.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng.
Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.