- Merlin, Merlin! Ngươi đâu rồi? Dù ngươi có trốn ở đâu thì ta cũng quyết tìm ra ngươi! Tại sao ngươi đã dám lừa ta. Chỉ có như vậy mới làm tan đi sự đa nghi, đố kị của nhà ngươi. Đó mới chính là sự may mắn thật sự.
Chúng chính là hạt giống của Cây Bốn Lá thần kỳ, mỗi hạt rơi xuống là. - Jim nói giọng run run. Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm.
Hãy nói cho ta biết nó ở đâu. Điều này cũng không có gì là lạ. - Đúng như vậy, chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc, đặc biệt lại là một Cây bốn Lá thần kỳ.
Còn mình thì hãy làm và tin vào việc mình đang làm - cho dù bây giờ không ai hỗ trợ, chỉ lối. Chẳng thấy thú dữ đâu để thử thách, dù buổi tối đó đây vẫn vọng về những tiếng hú bí hiểm. Cảm thấy khát, Nott bèn đi theo âm thanh của nước.
Ta đến đây để thương lượng với mi một việc. - Nhưng ta sẽ đi gặp Merlin. Và tôi cũng giúp đỡ và chia sẻ với rất nhiều người còn khó khăn trong cuộc sống.
Đúng là thật khó mà tìm được vị trí chính xác nơi Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc. Đó là một giọng nói buồn bã và đau đớn. - Ta không phải là một hòn đá biết nói.
- Cậu nghe đây, tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả, nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều còn quý giá hơn từ ông nội của mình. Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử. May mắn phải do chính người đó tạo ra.
Ta đã làm hết sức mình cho những điều mà ta nghĩ là đúng và cần thiết. Sid cố vỗ về giấc ngủ của mình. Chỉ có như vậy mới làm tan đi sự đa nghi, đố kị của nhà ngươi.
Không một giây lãng phí, Sid liền leo lên lưng ngựa. Nó vốn là nơi vệ sinh của các chú bò lùn mười hai chân, vì thế nó rất tươi tốt và nhiều phân bón. Một lần nữa họ lại ôm lấy nhau thật chặt.
Chàng điều khiển con ngựa bạch mã chạy từ từ về nơi có mảnh đất của mình. Anh ta sống chán nản, cô đơn, dằn vặt trong lâu đài của mình từ đây đến cuối đời. Đêm đen tỏa xuống bao phủ khắp khu rừng.