Câu hỏi rất rõ ràng. Cha đã mất ba năm về trước. Đó là một phần của cuộc đời tôi.
Còn ba từ quan trọng nhất trong việc điều khiển một cuộc họp là gì? Chuẩn bị, chuẩn bị và chuẩn bị. Không thể để Jim lên chương trình được, phải bảo vệ cả hai chúng tôi. Ông không bao giờ ngại cười lẫn không ngại lấy bản thân mình ra để chọc cười thiên hạ.
Tôi nghĩ cách hỏi này không có gì là sai cả. Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ.
Và tới lượt tôi… Có thể nói đây là bài phát biểu khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng thầy Cohen không cười. Phương pháp này giúp cho Edward thành công lớn.
Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có. Bạn hoàn toàn có thể điều khiển cuộc trò chuyện nếu có một kiến thức sâu sắc về đề tài đó. Thể thao là một trong những niềm đam mê lớn nhất của Nixon.
Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả. Một cơn gió mạnh với tốc độ khủng khiếp quét qua chỗ chúng tôi đang đứng, rồi thổi bay đi tất cả giấy tờ, từ bảng danh sách các cầu thủ cho đến những tờ thống kê… Tôi và Joe Croghan không kịp hoàn hồn, chỉ còn biết nhìn mớ giấy tờ bay loạn xạ rồi mất hút… Như trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm 1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai một trong những vấn đề nóng bỏng lúc bấy giờ.
Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Và tốt nhất là hãy tránh những cách nói lóng có vẻ hứng thú với bạn nhưng lại không phổ biến với mọi người. Bởi nói về cha tôi sẽ có vô số chuyện để kể.
Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có. Bản thân tôi cũng ngại khi nói đến vấn đề này. Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên.
Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không. Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa. Anh còn cười đùa về tật nói lắp của mình.
Dick trả lời: Cậu biết Frank Sullivan chứ? Chủ tịch Hội đồng chống tội phạm Florida, một người nói chuyện dở nhất thế giới. Không có âm nhạc, không có giọng nói của phát thanh viên, không có những tiếng bit, chỉ có nó được quyền truyền qua làn sóng. Các thầy cô giáo rất quen thuộc với điều này.