Vlxx To

Thiếu thốn vì ông chồng bỏ bê, cô vợ đi tập gym rồi đụ với anh hvl

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền.

    Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.

    Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Thế là những bực dọc không biết trút vào đâu cứ dần hình thành. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.

    Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.

    Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại…

    Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.

    Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.

    Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.

    Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.

    Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Sợ không trả được? Không phải. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap