Mẹ, tôi và một người quen. Tại sao mọi người lại ngủ được. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Họ là mỗi con người. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Hai bên dè chừng nhau.
Trông cậu buồn cười quá. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ.
Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người.
- Rất tiếc là không thể, thưa ông. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.