Làm ơn nhanh nhanh cho. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn.
Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Với đời người, ngắn lắm. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.
em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi.
Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Úi chà! Chơi trò này tí đã chán. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Nhưng như thế chưa đủ. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.