Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Nên không ai có lỗi. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Đừng lỡ nhiều là được.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Cũng có hôm ngủ khá say. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám.
Bạn sẽ không trình bày nhiều. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.