Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.
Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Bỗng chị bị tuột mất dép. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Chẳng có gì để thấy xót thương. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Tôi làm độc giả cho tôi. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.