Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi. Đó là lỗi đầu tiên của hãng.
Nhờ địa vị mới đó, Caine gặp được những đàn anh trong văn đàn, được họ khuyên bảo khuyến khích, bắt đầu viết văn và sau nổi danh tới nỗi lâu đài ông ở tại cù lao Man đã trở nên hơi chiêm bái của các nhà du lịch, và ông đã để lại một gia tài là hai triệu năm trăm ngàn đồng. Bạn có tự cho rằng mình hơn người ấn Độ không? Đó là quyền của bạn. Nhà tôi ngạc nhiên vô cùng.
Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. (Thằng khùng! Nó dám biểu mình trả lời gấp cho nó, trong khi mình lo lắng hết việc này việc khác. Thật vậy, chúng ta ai cũng khát khao được người khen ngợi và quý mến, nhưng chúng ta rất sợ lời nịnh hót.
Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông. Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm. Đừng tỏ ý kiến của mình ra nữa, trái lại nên hỏi ý kiến của y.
Giám đốc Tái Bút: Có lẽ ông muốn biết đoạn trích sau này trong tờ báo Blankville và muốn truyền thanh nó trong đài của ông". Một câu phương ngôn Đức nói: "Không có nỗi vui nào hoàn toàn đầy đủ bằng cái vui hiểm ác được thấy kẻ trước kia mình thèm muốn địa vị, nay bị sa cơ lỡ bước". Ông Tòa Hoffman ở tòa án Cincinnati, đã nghiên cứu cả ngàn thảm kịch trong gia đình cách đây vài năm có tuyên bố: "Mười vụ ly dị thì có tới chín do thiếu sự hòa hợp trong lúc ái ân".
Ngài chỉ rất ôn tồn nói: "Ông đã làm vài việc mà tôi không được hoàn toàn vừa ý. Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Cún chưa hề đọc một trang sách tâm lý nào hết.
Một đứa con nít ban sơ học cũng không bao giờ lầm lẫn như vậy. Bà tôi mất, cách đây vài năm, hồi cụ 98 tuổi. Ông chạy ngay lại khách sạn của Chaliapine và gặp mặt, ông than thở, giọng thành thật, não nùng: "Đáng tiếc cho em quá! Thiệt đáng tiếc! Tất nhiên là em ca không được rồi.
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. B" Ông Vermylen đưa bức thư cho tôi coi và bình phẩm như vầy: "Thư đó có kết quả ngược lại với ý muốn của người viết. Người phụ của anh vụng dại, đâu phải lỗi của anh.
Ông Eastman: Ông làm tôi nhớ lại một điều mà tôi cơ hồ quên mất. Họ cho quay một cuộn phim đem chiếu trong hàng trăm nhà buôn lớn: Những người bán hàng coi phim và hiểu ngay những điều nên làm và không nên làm trong nghề của họ. bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Bá tước phu nhân Tolstoi tìm thấy chân lý đó - nhưng trễ quá. Một cuộc bàn cãi hăng hái nổi lên vì ông hội trưởng thay lời cho tôi, cho nên ông bênh vực hàng của tôi. Xin các bạn nhớ rằng không có một cách thứ hai nào nữa.