Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa.
Nhưng không phải là tất cả. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh.
Sáng nay chép bài một tí. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.