Tôi trả lời: "Các thư đều phúc đáp cả rồi. Riêng tôi luôn luôn cho họ phương thuốc đầu tiên này: "Nếu ông không muốn làm việc thì đừng tự bắt buộc phải làm nó". Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân.
Viên thị trưởng Nữu Ước, William J. Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. Do con đường ấy mà Marry Barker Eddy thành nhà sáng lập và nữ giáo sĩ tối cao của một tôn giáo mới: "Cơ Đốc Khoa học", một tôn giáo lớn nhất mà từ trước tới nay nữ giới đã lập ra được, một tôn giáo đã được truyền bá khắp thế giới.
Tôi gọi điện thoại ngay cho viên chủ bút tớ báo này, bắt phải đăng một bài cải chính, trong đó phải ghi những kết quả tôi đã thâu hoạch được do phương pháp giáo huấn của tôi - và lẽ cố nhiên, tôi cho việc nhạo báng này là một trọng tội. Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ. Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà.
Miền tôi bán sách dân tình nghèo khổ, ít người mua cho nên số lời không đủ để trả tiền xe. Đàn ông hay đàn bà đều có cơ hội làm ăn hết. Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu.
Vì sống trong những điều kiện đó chóng chết lắm, mà tiền thuê xe đòn lại đắt đỏ; ấy là chưa nói đến trường hợp bà nhà cần phải lãnh khoản tiền bồi thường của hãng bảo hiểm để kiếm ông chồng khác trẻ hơn bạn! Thường thường mỗi tuần tôi đi xe ô tô buýt từ nhà đến San Francisco để mua bán lặt vặt. Nay cháu được bốn tuổi, hồng hòa, khỏe mạnh".
- Này Jim Grant, từ trước tới nay, anh đã mua bao nhiêu toa trái cây rồi? 835 đứa trẻ chết, còn những lần khác chỏ có 200 hoặc 300 đứa. Sau cùng bận việc và hăng hái quá, tôi quên hết bệnh tật, ra khỏi giường đến ngồi ở bàn.
Công ty dầu xăng mà tôi làm chủ có một số xe và một số tài xế chuyên đi giao hàng. Nhưng tính tôi cũng không thay đổi. Mãi tới khi kinh tế bớt khủng hoảng, chúng tôi mới kiếm thêm được ít tiền.
Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được. Ông làm cách nào mà tài tình như vậy, nhất là khi không biết nói tiếng Pháp? Thưa rằng thế này: Ông xin chủ hãng kính viết cho một câu tiếng Pháp chào khách, rồi ông học thuộc câu ấy. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta?
Tôi nhận thấy rằng nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi". Khi ta biết được rằng đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày một, thì đã trễ quá rồi mà". Một bữa kia, tôi có dịp phỏng vấn tướng Smealay Butler, "ông già quạu", một nhân vật huênh hoang nhưng đặc biệt nhất của thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ.
Mà chưa chắc gì họ đã thành công. Đã thiệt mấy năm chưa đêm nào khoan khoái như vậy. Gió thổi đến vải căng phồng rung động, rít lên.