Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.
Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.