Có nhiều người tại ngũ, ở xa đại chiến trường mà tinh thần cũng hoảng loạn. Nhưng làm như vậy viên đô đốc Nhật sẽ ngờ vực, sẽ cho lính lại bắt và giam tôi ngay vào "nhà cầu" không cho tôi nói lới nửa lời. Tới ba giờ sáng, về nhà, cô chẳng mệt nhọc mảy may mà còn vui tới nỗi không ngủ được nữa.
Chồng bà mới mất, còn hai người con đều đã ở riêng. Khi Charlie Chaplin mới đóng phim, viên giám đốc hãng phim muốn chàng bắt chước một vai hề người Đức nổi danhh. Tôi tự nghĩ: "Một cái ý giản dị và chắc chắn như vậy, tại sao cả ngàn người háo danh chưa nghĩ tới.
Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết. Nhưng tôi đã kiếm được hai cái nầy nó giúp tôi đứng dang ra xa vấn đề của tôi, để xét những sự kiện một cách sáng suốt và khách quan. Tôi đã chữa được mấy trăm người.
Ông nhận thấy trung bình mỗi người thợ có thể đổ vào xe gông 12 tấn rưỡi gang đúc thành thỏi trong một ngày, nhưng trưa đến họ đã mệt nhoài. Chính vì vậy mà tôi bắt đầu mất ngủ". Chao ơi, trong số anh em ngồi đó, phần nhiều đều được thiên hạ khen sang và giàu, biết bao nhiêu người khao khát địa vị, mà chính họ tự thấy khổ hơn một mụ điên!
, bỗng một bạn tôi ngừng câu nói dở, chỉ ra ngoài cửa bảo: -Các bạn coi kìa, nữ bác sĩ lái xe đi chích thuốc. Ông ta thử cả hai, nhưng đều vô hiệu. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn và mọi tai họa bất thường khác.
Khi tôi trở lại Nữu Uớc, cái gì cũng làm cho tôi lo, lo về số trái cây mua ở Ý, mua ở Hawai và trăm ngàn thứ nữa. Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi. Cả máy móc chiếc xe hơi chúng ta dùng cũng là một bí mật nữa.
Ba chục năm qua, anh Sam Vauclain thành Hội trưởng công ty đóng đầu máy xe lửa Baldwin. Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập. Bà Glover có thể suốt đời chung đụng với bà Webster được, nếu không có chàng rễ bà này là anh Bill Ellis vốn ở Nữu Ước về nghĩ tại đó.
Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy. Đêm thứ tư hay đêm thứ năm tinh thần tôi rời rạc, hoang mang. Cứ thế trong năm năm, ông điều động bộ máy chiến tranh khổng lồ của Anh quốc.
Nhưng mặc dầu cùng túng, song thân tôi luôn luôn dành một số tiền để mỗi năm gởi giúp một cô nhi viện ở Iowa. "Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất. Ông thấy bà công nợ thì sinh lo lắng.
Ông vui vẻ thuật lại không chút ngượng nghịu, miệng thỉnh thoảng lại điểm một nụ cười. Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Mà có lẽ tôi đã giải nghệ rồi, nếu một buổi sáng kia tôi không ngồi suy nghĩ, rán kiếm nguyên nhân nỗi thất vọng của tôi.