Phải làm ngược lại như vậy mới được. Như vậy để làm cho sự học biến thành một trò chơi hứng thú. Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người.
Chê một đứa nhỏ, một đức lang quân hay một người làm công rằng họ đần độn, không có một chút tài năng gì, rằng họ "đầy bị thịt", "đoảng vị", chẳng được việc gì, không hiểu chút chi hết, tức là diệt hết ý muốn tự cải của họ đi. Ráng vạch rõ trong đầu mục đích bạn muốn đạt và thẳng tiến tới lý tưởng đó. Chàng liều mượn hai ngàn rưỡi mỹ kim rồi đi về miền Đông.
Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra. Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị.
Trong cuốn "Làm sao dẫn dụ hành động của loài người" giáo sư Overstreet nói: "Một câu trả lời "không" là một trở ngại khó vượt nổi. "Khi bạn lầm lỡ, hãy vui lòng nhận lỗi ngay đi". Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết.
Ngày 10 tháng 11, chúng tôi nhận được của ông hồi 4 giờ 20 một lô là 510 cái thùng. Kết quả cuộc tranh luận lạ lùng đó, là hãng xe ký giao kèo với hãng của tôi và xin cho bạn hay rằng, giao kèo ký kết mua tới một triệu thước da, đáng giá 1. Tôi quyết định kích thích óc tưởng tượng của ông.
Cho nên nếu có siêu nhân nào tìm cách tận tâm giúp người mà không vụ lợi, thì trong công việc của ông chắc là ít ai cạnh tranh lắm. Vậy muốn dẫn dụ những người có tâm huyết, hạng người có chân giá trị, bạn hãy: "Thách đố họ, khêu gợi tức khí của họ". Ông Gaw là một người thường như bạn và tôi.
" Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn. Phương pháp đó tuy kém kín đáo, nhưng tâm lý thật sâu sắc. Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y.
Vậy mà có một cặp rất sung sướng: là vợ chồng kép hát Warner Baxter. Càng binh vực thì ông ấy lại càng tin chắc rằng xe hãng Mỗ tốt hơn những xe khác. "Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac.
Có lần một độc giả nóng tính viết thư cho ông nói rằng không đồng ý với ông về bài ông viết kỳ trước và dùng những danh từ không đẹp đẽ gì để tặng ông. Ông chạy ngay lại khách sạn của Chaliapine và gặp mặt, ông than thở, giọng thành thật, não nùng: "Đáng tiếc cho em quá! Thiệt đáng tiếc! Tất nhiên là em ca không được rồi. Henry James nói: "Quy tắc thứ nhất phải áp dụng trong sự giao thiệp với mọi người là để cho họ được sung sướng vì theo quan niệm của họ".
Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông.