Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.
Thôi, tôi trôi qua em rồi. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Cái gì cũng trôi tuồn tuột.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.
Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.