Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Thứ mà tôi hay bẻ bai.
Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé. Không, tôi không cần biết.
Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.
Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Mọi người còn lo cho bác nữa.