Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Đừng lỡ nhiều là được.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Bác ta không tin đâu. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Cháu nói thế không đúng. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.