Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Mệt và không thích thú. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Ngôn từ không có gì mới.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.
Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Tôi thôi xúc động rồi. Tôi yêu và thương bác tôi.