Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Nước mắt tôi lại rơi. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Có người cúi mặt bấm di động.
Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Rồi hắn biến đi đâu đó. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.
Nhà văn quì bên giường vợ. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.
Nhưng bác ta không tin. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.