- Tôi rất mừng vì điều ấy. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Ốm ra đấy mà làm gì.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Nhưng không phải là tất cả. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Chẳng ai thua thiệt cả. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Em chỉ thích những anh nho chín. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Lúc đó bạn đang gập bàn. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.