Có? Ông bà thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm. Cứ ngọt ngào, không tốn sức mà làm cho các ông tòa phải theo ý kiến ông. Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói.
Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống. Tại sao? Vì một số đông khách hàng khác cũng giao hàng cho chúng tôi vào lúc đó. Người Trung Hoa thiệt khôn.
Nếu một y sĩ mổ hạch, lấy chất i-ốt trong đó ra thì bạn sẽ thành ra ngu xuẩn. Phải ráng hết sức để chứng minh rằng mục đích mà cả hai bên đều muốn đạt giống in nhau, nhưng chỉ có phương tiện đưa đến mục đích là hơi khác nhau thôi. Nhưng có tới một triệu người ấn Độ, khinh bạn tới nỗi không chịu mó tới thức ăn mà bóng nhơ nhớp của bạn đã phớt qua; vì sợ lây cái nhơ nhớp qua họ.
Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau. Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. Con chơi bi, đầu gối quỳ lên cát, vớ rách hở cả thịt ra.
Trước hết đừng nói đến những vấn đề riêng của mình, tốn công vô ích. Garfield ứng cử Tổng thống, cậu viết thư hỏi có phải hồi thiếu thời đại tướng đã làm nghề kéo ghe trên kinh để độ nhật không? Và Garfield trả lời cậu. Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác.
Không có một cuộc thách đố như vậy. Điều đau lòng là nhiều khi những kẻ không có chút chi đáng tự kiêu hết lại khoe khoang rầm rộ để che lấp những thiếu sót của họ, khoe khoang tới nỗi làm chướng tai gai mắt người khác. Mãnh lực của tư tưởng thật tối cao.
Nhưng rầy rà thay, ông S. lương y bảo tôi động mạch, bị bệnh thần kinh viêm. Cô thứ nhì, trái lại, làm bộ như không thấy những lỗi lầm của tôi mà không ngớt khen những tiến bộ của tôi.
Nhà kỹ nghệ giữ lời hứa và tòa nhà cất xong đúng hẹn. Thiệt ra tôi không có ý đi đâu hết, nhưng tôi mong rằng lời dọa đó có lẽ làm cho ông ta chịu hạ tiền mướn nhà của tôi xuống. Cuối bữa, đích thân anh dâng khách một món tráng miệng thiệt ngon.
Vậy mà sau thành một trong những nhà xuất bản tạp chí lớn nhất ở châu Mỹ. Và bây giờ chính những nhà đại tư bản ở Wall Street đều lại nhờ ông chỉ bảo. Charles Schwab mà trên kia tôi đã kể chuyện, nói rằng nụ cười của ông ta đáng giá một triệu đồng.
Nhưng dù sao cũng phải chê. Khi đi về cùng với ông Grammond, tôi nói: "Anh biết câu đó của Shakespeare mà!". Mình vẫn thích giúp kẻ khác.