Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay không. Và biển ngôn từ ngày nay hỗn loạn lắm. Người đó có lòng nhiệt tình hay không? Có thật sự thích hợp với công việc này không? Nếu cảm thấy ứng viên quá e dè hay sợ sệt, hãy áp dụng những phương pháp khởi đầu câu chuyện mà tôi đã trình bày ở chương hai.
Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau. Và thế là Jack chạy như bay đến từng góc phố, gõ cửa hết nhà này đến nhà khác để chào mời. Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường.
Theo bạn thì ba người còn lại ở bên dưới sẽ làm gì? Có nên kéo anh vừa cao vừa mập rơi xuống lại để lỗ thông thoáng khí hay không? Liệu bọn họ có đánh nhau để giành phần thoát hiểm trước không? Và nếu là một trong số họ thì bạn sẽ thoát hiểm bằng cách nào? Lần thứ hai quay trở lại tiệm tạp hóa của ông Pickering, Jack đã thành công. Loại câu hỏi này là một cách thức mà bạn không thể bỏ qua nếu muốn cuộc chuyện trò thú vị và sinh động.
Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Chúng tôi đã từng bảo nhau rằng : Anh ấy diễn xuất hay quá! Giá mà chúng mình cũng giỏi như anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa.
Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì. Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?.
Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến. Chúng tôi đã không hoảng loạn hay bị động. Đến nỗi có lúc chúng tôi quên rằng anh nói khó nghe như thế nào.
Ví dụ về chính trị và tôn giáo. Quý vị biết đấy, Bob rất thích chụp hình. Nhưng này, ý tôi không phải là lúc nào bạn cũng lôi mọi bí mật riêng tư, hay mọi chuyện lớn bé của mình ra kể cho người ta nghe đâu nhé.
Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết. Không phải bao giờ chúng ta cũng may mắn. Jim trông thấy tín hiệu.
Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Nếu có thể quay về quá khứ cách đây 45 năm về trước, xin mời bạn ghé qua đài phát thanh Miami Beach, để chứng kiến cái buổi sáng đầu tiên trong nghề phát thanh của tôi. Tôi thật sự không biết cái nào đáng nhớ hơn 91 từ you know hay nội dung cuộc gặp gỡ.
Thật đáng tiếc! Điều này chấm hết đề tài của bạn, và có thể chấm hết luôn cuộc trò chuyện. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi: Nó tìm hiểu tất cả những việc xung quanh anh…