Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Họ biểu trưng cho chính họ. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Nhưng mà tôi bỏ học.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.