Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Làm gì có lí do gì mà khóc. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình. Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá.
Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Quả thực là hôm nay cả nhà lo. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Hắn biết vì hắn đã từng. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra.