Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Tôi làm độc giả cho tôi. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ.
Biết chỉ để biết mà thôi. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao. Người bảo đời là bể khổ.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Mà sống khoa học một chút. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.
Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó.
Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Đến lượt máy treo ngược người. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.
Câu chuyện có vẻ như vầy. Con nó thì sinh ra trong đó. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.