Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.
Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Tôi bảo: Chào chú.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Nhưng thấy cũng hay hay. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.
Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Cho từng tờ vào lửa.
Hoặc có nhưng không nhiều. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.