Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Dù lúc này mắt không có nước. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Sau đây là một số dữ kiện.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Một số người trong số họ cũng biết. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Sáng nay chép bài một tí.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Giữa đầm lầy thông tin. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.