Cháu thấy bác tội lắm. Hồn nhiên đến đáng sợ. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Tôi về, cũng đỡ in ít. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Đời sống họ không cần những sự kinh động. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.
Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.